Thưa mẹ,
Gia đình con vẫn còn ở Bết Lê Hem – Mary, con và bé Giê Xu.Có rất nhiều điều con không kể cho mẹ nghe được từ Mùa Hè vừa qua. Lúc đó chắc mẹ cũng không tin con được, nhưng có lẻ bây giờ con có thể kể cho mẹ nghe. Con mong mẹ sẽ thông cảm cho con.
Thưa mẹ, mẹ biết con yêu Mary như thế nào. Mẹ và Ba luôn nhạo con về nàng khi nàng còn là một cô bé. Mary các anh em nàng thường chơi giởn trên con đường nhà mình. Gia đình chúng ta và của nàng thường tụ hộp để ăn chung với nhau.
Nhưng ngày khó khăn nhất của đời con bắt đầu khoảng gần một năm trước khi con được hai mươi tuổi và Mary mới chỉ có mười lăm tuổi. Mẹ nhớ ngày đó phải không mẹ?
Khủng hoảng bắt đầu sau khi chúng con thề nguyện và hứa hôn với nhau. Mùa Xuân năm đó, Mary bất ngờ rời gia đình để thăm viếng Elizabeth, bà cô của Mary ở Judea. Mary xa nhà đến ba tháng.
Khi nàng về nhà, mọi ngưòi chung quanh thắc mắc và đồn đải có lẻ nàng bị mang thai. Sau cùng con phải hỏi thẳng Mary cho rõ sự thật về tin đồn đó. “ Mary, có phải em bị mang thai không ?” con hỏi.
Cặp mắt sáng màu nâu của nàng nhìn thẳng con và nàng gật đầu. Con không biết nói làm sao. “Do Ai?” Con quát cáo lên.Mẹ ơi, con và Mary không có gian giếu bậy bạ đâu – ngay cả sau khi chúng con thề nguyện đính hôn với nhau.Mary nhìn xuống đất rồi nàng nói, “Anh Giô Sép, em không có cách nào giải thích cho anh hiểu được. Anh không thể hiểu được việc gì đã xẩy ra cho em. Nhưng em chỉ muốn nói cho anh biết rằng em không có yêu ai khác hay để ý đến ai ngoài anh.” Rồi nàng đứng dậy, cầm lấy bàn tay con, nâng niu và hôn bàn tay con như thê là nàng làm được lần cuối và sẽ không còn được nâng niu nữa, rồi nàng chạy nhanh về nhà. Con biết trong lòng nàng, nàng thật đau khổ và rối toan. Chính con cũng thật đau khổ và băn khoăn.Cả ngày hôm đó, con lẩn quẫn mà không làm nên chuyện gì hết. May là con không gây cho con tai nạn nào trong kho thợ mộc của con. Mới đầu con thật tức giận đến nỗi con trút cơn giận vào cánh cửa con đang làm. Ý tưởng của con quay cuồng cuộn, con không thể tập trung ý nghĩ vào công việc của con. Cuối cùng con toan đi đến việc dứt khoát một cách êm dịu cuộc đính hôn với Mary. Con yêu Mary quá đỗi nên không muốn làm rùm ben chuyện lên. Lúc đó con không thể than vản với mẹ, hay bất cứ ai về chuyện đó. Con cố gắng đi ngũ sớm để quên đi những chuyện đã xẩy ra, nhưng những lời nói của Mary vẫn lẩn quẫn trong tâm trí con. “Em không có yêu ai khác..ngoài anh… Em không có yêu ai khác..ngoài anh…” Phải chi con có thể tin Mary được lúc đó.Con không biết khi nào thì con ngủ thiếp đi. Mẹ ơi, đêm đó con có một chiêm bao từ Chúa. Một thiên sứ của Chúa đến với con. Những lời của thiên sứ đập manh vào đầu óc con, cho con một ẩn tượng một cách mảnh liệt mà con tưởng chừng mọi việc vừa mới xẩy ra hôm qua. “Giô Sép, con cháu David,” thiên sứ nói một cách rổn rảng, “ngươi chớ ngại lấy Mary làm vợ, vì người chịu thai là bởi Thánh Linh.”Mẹ ơi, con khó thể tưởng tượng được những gì con mới vừa nghe từ vị Thiên Sứ. Đó là câu giải đáp cho mọi vấn đề phức tạp về chuyện Mary! Thiên Sứ nói tiếp, “Nàng sẽ sanh một trai, và ngươi khá đặt tên là Giê Xu, vì Người sẽ cứu dân mình khỏi tội.”Vị thiên sứ nắm chặt lấy vai con với đôi bàn tay to lớn của ông. Rồi qua một hồi khá lâu, thiên sứ nhìn con chầm chầm. Khi thiên sứ vừa sắp sửa rời khỏi con, hình như con thấy thiên sứ nở một nụ cười trên khuôn mặt sáng ngời của thiên sứ. Con ngồi thẳng ngay dậy trên gường của con. Con không tài nào ngủ lại được, đầu óc cứ ngẫm nghĩ những điều thiên sứ nói. Sau đó, con vội đứng dậy, mặc quần áo một cách yên lặng để con không đánh thức mẹ dậy. Có lẻ đêm đó con cuốc bộ hàng dặm đường dưới bầu trời không trăng. Hàng ngàn hàng vạn ngôi sao lóm chóm những tia sáng yếu ớt đó đây giữa bầu trời tối đen. Một luồng gió ấm thổi vào mặt con. Mẹ có thể tin không, con hát ngợi khen Chúa. Vâng, con hát sướng đêm đó đó mẹ. Con không thể ngăn chận nỗi vui mừng trong lòng con. Con nói với Chúa con sẽ lấy Mary làm vợ và săn sóc nàng. Con nói với Chúa con sẽ trông nôm Mary và Con trẻ -- mặt kệ ai nghĩ gì thì nghĩ.Con bắt đầu về nhà khi mặt trời vừa mọc trên đỉnh đồi. Con không rõ mẹ con nhớ buổi sáng hôm ấy hay không? Con vẫn còn hình dung tâm trạng của con sáng hôm ấy như là mới ngày hôm qua. Mẹ đang cho đàn gà ăn sáng, và ngạc nhiên thấy con đi đâu mới về. Mẹ nhớ không?“Mẹ ngồi xuống đây,” Con nói với mẹ. “Con phải kể cho mẹ nghe vài điều.” Con cầm tay mẹ và giúp mẹ ngồi xuống một tản đá to tướng đằng sau nhà. “Mẹ,” Con nói, “Con sẽ đem Mary về nhà làm vợ của con. Mẹ có thể dọn dẹp một chỗ cho đồ đạc của nàng không?” Mẹ ngồi yên không nói năng gì. Một hồi lâu, mắt mẹ sáng long lanh, mẹ lên tiếng “Con không nghe người ta đàm tiếu về Mary sao hả con?” “Dạ, thưa Mẹ, con biết.”Rồi mẹ bắt đầu to tiếng hơn. “Ba mầy mà con sống, ổng sẽ mắng mày cho một trận. Làm cho người ta có chửa, trước khi lấy nhau. Thật phỉ mặt cả gia đình, làm bôi xấu cả dòng họ. Mày..mày và con Mary phải xấu hổ đi chứ!”Mẹ không thể nào tin con được dầu con có cố gắng giải thích đến đâu đi nữa, cho nên lúc đó con làm thinh Ngoại trừ khi thiên sứ báo tin cho mẹ, còn không mẹ chỉ cười khinh miệt con thêm mà thôi.“Mẹ ơi, con nghĩ đây là việc con phải làm,” Con nói.Rồi con bắt đầu nói với mẹ như con là chủ nhà. “Khi nàng đến đây con không muốn nghe một tiếng xì xào về nàng,” Con lắp bắp nói. “Nàng là dâu của mẹ, mẹ cần phải thương yêu nàng. Nàng cần sự giúp đở che chở của mẹ vì nàng còn phải chịu đựng miệng lưởi của hàng xóm!”Con xin lỗi vì mẹ phải trải qua cơn khủng hoảng này. Rồi mẹ đứng lên một cách giận dữ.“Mẹ,” Con lẫm bẩm, “Con cần sự giúp đở của mẹ.” Mẹ cầm tay con và cuối xuống, và ánh mắt mẹ cho thấy cơn giận đã nguôi đi.“Giô Sép, con có thể tin tưởng nơi mẹ,” mẹ vừa bảo con và ôm chầm lấy con một cách âu yếm. Và mẹ đã chứng tỏ điều đó. Con không bao giờ nghe mẹ phàn nàn hay trách móc gì về Mary. Không một con dâu nào không mong có một bà mẹ chồng tốt như mẹ, nhất là những ngày tháng sau đó. Mẹ, sau khi con tạm chia tay với mẹ lúc đó, con đi thẳng đến nhà Mary và gỏ cửa. Mẹ của Mary nhìn con trừng trừng khi bà ra mở cửa. Bà gọi vọng vào nhà trong một cách sằn giọng., “Giô Sép đó bây ơi” bà gằn giọng lên một cách khinh bỉ khi nói đến tên con.Mary đi ra gặp con với dáng dẻ rụt rè sợ sệt, con cứ tưỏng dường như nàng mong con dang bàn tay con cho nàng một lần nữa. Đôi mắt nàng đỏ hoe và sưng phù lên. Con có thể tưỏng tượng cha mẹ nàng đã mắng nhiếc nàng như thế nào.Từ nhà nàng, chúng con đi rảo một chút xíu. Nàng có vẻ ngây thơ và run sợ. Con nói với Mary một cách nhỏ nhẹ “Mary, Hãy cuốn gói đi về nhà anh. Anh sẽ lấy em làm vợ."Mary thốt to lên “Anh Giô Sép!” Rồi nàng ôm chầm lấy con một cách nồng nàn, thật chật. Mẹ ơi, con không ngờ cô nàng mạnh đến thế.Con nói cho nàng nghe dự định của con. “Chúng ta sẽ đến gặp Rabbi Ben-Ezer tuần này và nhờ ộng làm lễ cưới.”Thưa Mẹ, Con biết mọi sự xảy ra quá đột ngột, nhưng con nhận thấy càng sớm chừng nào chúng con lấy nhau., càng tốt đẹp cho nàng, cho con và cho con trẻ.Con xác nhận với Mary, “Dầu bạn bè quyến thuộc không đến dự lễ cưới của chúng ta, ít nhất mình cũng hứa nguyện trưóc mặt Chúa.” “Anh nghĩ mẹ anh sẽ đến tham dự. Và có lẽ cô Rebecca, bạn thân của em, cũng đến nữa nếu cha cô ta cho phép cô ta. Còn ba má em thì sao?” Con cảm thấy thân hình nhỏ bé của Mary run lên khi nàng sụt sùi khóc.Con nói với Mary với giọng khẳng định hơn. “Dầu ai có nói gì đi nữa, anh vẫn hãnh diện vì em sẽ là vợ anh. Anh sẽ săn sóc lo lắng cho em. Anh đã hứa nguyện với Chúa điều đó.”Nàng nhìn thẳng vào con.Con nhỏ nhẹ nói với Mary. “Anh có một giấc chiêm bao tối hôm qua. Anh gặp một thiên sứ. Anh đã biết hết mọi việc.”Nỗi ưu tư trên gương mặt của nàng chợt biến mất. Nàng bỗng trở nên hớn hở khi chúng con đi xa nhà hơn và cùng nhau đi lên trên đồi.Vừa ngay lúc đó, mẹ nàng chạy vội ra ngoài sân trước nhà, gọi lớn lên, “hai đứa, hãy chờ cái đã”. Bà ta chắc nghe hết mọi chuyện của chúng con từ phía trong nhà. Nước mắt bà tuông trào ra hai bên má.“Để má gọi ba tụi bây cái đã.” giọng nói của bà tràn đầy xúc động, “Chúng ta..” bà vừa la to vừa xuắn lên bộ đồ đang mặt của bà. “Chúng ta..” bà vừa nói vừa gọi chồng bà ta. “Chúng ta …sẽ tổ chức một đám cưới cho các con!”Câu chuyện là như vây đó mẹ. Con cám ơn mẹ đã nâng đở tụi con khi có cần. Hẹn sẽ viết thư thêm cho mẹ. Con của mẹ, Giô Sép
Thưa mẹ, mẹ biết con yêu Mary như thế nào. Mẹ và Ba luôn nhạo con về nàng khi nàng còn là một cô bé. Mary các anh em nàng thường chơi giởn trên con đường nhà mình. Gia đình chúng ta và của nàng thường tụ hộp để ăn chung với nhau.
Nhưng ngày khó khăn nhất của đời con bắt đầu khoảng gần một năm trước khi con được hai mươi tuổi và Mary mới chỉ có mười lăm tuổi. Mẹ nhớ ngày đó phải không mẹ?
Khủng hoảng bắt đầu sau khi chúng con thề nguyện và hứa hôn với nhau. Mùa Xuân năm đó, Mary bất ngờ rời gia đình để thăm viếng Elizabeth, bà cô của Mary ở Judea. Mary xa nhà đến ba tháng.
Khi nàng về nhà, mọi ngưòi chung quanh thắc mắc và đồn đải có lẻ nàng bị mang thai. Sau cùng con phải hỏi thẳng Mary cho rõ sự thật về tin đồn đó. “ Mary, có phải em bị mang thai không ?” con hỏi.
Cặp mắt sáng màu nâu của nàng nhìn thẳng con và nàng gật đầu. Con không biết nói làm sao. “Do Ai?” Con quát cáo lên.Mẹ ơi, con và Mary không có gian giếu bậy bạ đâu – ngay cả sau khi chúng con thề nguyện đính hôn với nhau.Mary nhìn xuống đất rồi nàng nói, “Anh Giô Sép, em không có cách nào giải thích cho anh hiểu được. Anh không thể hiểu được việc gì đã xẩy ra cho em. Nhưng em chỉ muốn nói cho anh biết rằng em không có yêu ai khác hay để ý đến ai ngoài anh.” Rồi nàng đứng dậy, cầm lấy bàn tay con, nâng niu và hôn bàn tay con như thê là nàng làm được lần cuối và sẽ không còn được nâng niu nữa, rồi nàng chạy nhanh về nhà. Con biết trong lòng nàng, nàng thật đau khổ và rối toan. Chính con cũng thật đau khổ và băn khoăn.Cả ngày hôm đó, con lẩn quẫn mà không làm nên chuyện gì hết. May là con không gây cho con tai nạn nào trong kho thợ mộc của con. Mới đầu con thật tức giận đến nỗi con trút cơn giận vào cánh cửa con đang làm. Ý tưởng của con quay cuồng cuộn, con không thể tập trung ý nghĩ vào công việc của con. Cuối cùng con toan đi đến việc dứt khoát một cách êm dịu cuộc đính hôn với Mary. Con yêu Mary quá đỗi nên không muốn làm rùm ben chuyện lên. Lúc đó con không thể than vản với mẹ, hay bất cứ ai về chuyện đó. Con cố gắng đi ngũ sớm để quên đi những chuyện đã xẩy ra, nhưng những lời nói của Mary vẫn lẩn quẫn trong tâm trí con. “Em không có yêu ai khác..ngoài anh… Em không có yêu ai khác..ngoài anh…” Phải chi con có thể tin Mary được lúc đó.Con không biết khi nào thì con ngủ thiếp đi. Mẹ ơi, đêm đó con có một chiêm bao từ Chúa. Một thiên sứ của Chúa đến với con. Những lời của thiên sứ đập manh vào đầu óc con, cho con một ẩn tượng một cách mảnh liệt mà con tưởng chừng mọi việc vừa mới xẩy ra hôm qua. “Giô Sép, con cháu David,” thiên sứ nói một cách rổn rảng, “ngươi chớ ngại lấy Mary làm vợ, vì người chịu thai là bởi Thánh Linh.”Mẹ ơi, con khó thể tưởng tượng được những gì con mới vừa nghe từ vị Thiên Sứ. Đó là câu giải đáp cho mọi vấn đề phức tạp về chuyện Mary! Thiên Sứ nói tiếp, “Nàng sẽ sanh một trai, và ngươi khá đặt tên là Giê Xu, vì Người sẽ cứu dân mình khỏi tội.”Vị thiên sứ nắm chặt lấy vai con với đôi bàn tay to lớn của ông. Rồi qua một hồi khá lâu, thiên sứ nhìn con chầm chầm. Khi thiên sứ vừa sắp sửa rời khỏi con, hình như con thấy thiên sứ nở một nụ cười trên khuôn mặt sáng ngời của thiên sứ. Con ngồi thẳng ngay dậy trên gường của con. Con không tài nào ngủ lại được, đầu óc cứ ngẫm nghĩ những điều thiên sứ nói. Sau đó, con vội đứng dậy, mặc quần áo một cách yên lặng để con không đánh thức mẹ dậy. Có lẻ đêm đó con cuốc bộ hàng dặm đường dưới bầu trời không trăng. Hàng ngàn hàng vạn ngôi sao lóm chóm những tia sáng yếu ớt đó đây giữa bầu trời tối đen. Một luồng gió ấm thổi vào mặt con. Mẹ có thể tin không, con hát ngợi khen Chúa. Vâng, con hát sướng đêm đó đó mẹ. Con không thể ngăn chận nỗi vui mừng trong lòng con. Con nói với Chúa con sẽ lấy Mary làm vợ và săn sóc nàng. Con nói với Chúa con sẽ trông nôm Mary và Con trẻ -- mặt kệ ai nghĩ gì thì nghĩ.Con bắt đầu về nhà khi mặt trời vừa mọc trên đỉnh đồi. Con không rõ mẹ con nhớ buổi sáng hôm ấy hay không? Con vẫn còn hình dung tâm trạng của con sáng hôm ấy như là mới ngày hôm qua. Mẹ đang cho đàn gà ăn sáng, và ngạc nhiên thấy con đi đâu mới về. Mẹ nhớ không?“Mẹ ngồi xuống đây,” Con nói với mẹ. “Con phải kể cho mẹ nghe vài điều.” Con cầm tay mẹ và giúp mẹ ngồi xuống một tản đá to tướng đằng sau nhà. “Mẹ,” Con nói, “Con sẽ đem Mary về nhà làm vợ của con. Mẹ có thể dọn dẹp một chỗ cho đồ đạc của nàng không?” Mẹ ngồi yên không nói năng gì. Một hồi lâu, mắt mẹ sáng long lanh, mẹ lên tiếng “Con không nghe người ta đàm tiếu về Mary sao hả con?” “Dạ, thưa Mẹ, con biết.”Rồi mẹ bắt đầu to tiếng hơn. “Ba mầy mà con sống, ổng sẽ mắng mày cho một trận. Làm cho người ta có chửa, trước khi lấy nhau. Thật phỉ mặt cả gia đình, làm bôi xấu cả dòng họ. Mày..mày và con Mary phải xấu hổ đi chứ!”Mẹ không thể nào tin con được dầu con có cố gắng giải thích đến đâu đi nữa, cho nên lúc đó con làm thinh Ngoại trừ khi thiên sứ báo tin cho mẹ, còn không mẹ chỉ cười khinh miệt con thêm mà thôi.“Mẹ ơi, con nghĩ đây là việc con phải làm,” Con nói.Rồi con bắt đầu nói với mẹ như con là chủ nhà. “Khi nàng đến đây con không muốn nghe một tiếng xì xào về nàng,” Con lắp bắp nói. “Nàng là dâu của mẹ, mẹ cần phải thương yêu nàng. Nàng cần sự giúp đở che chở của mẹ vì nàng còn phải chịu đựng miệng lưởi của hàng xóm!”Con xin lỗi vì mẹ phải trải qua cơn khủng hoảng này. Rồi mẹ đứng lên một cách giận dữ.“Mẹ,” Con lẫm bẩm, “Con cần sự giúp đở của mẹ.” Mẹ cầm tay con và cuối xuống, và ánh mắt mẹ cho thấy cơn giận đã nguôi đi.“Giô Sép, con có thể tin tưởng nơi mẹ,” mẹ vừa bảo con và ôm chầm lấy con một cách âu yếm. Và mẹ đã chứng tỏ điều đó. Con không bao giờ nghe mẹ phàn nàn hay trách móc gì về Mary. Không một con dâu nào không mong có một bà mẹ chồng tốt như mẹ, nhất là những ngày tháng sau đó. Mẹ, sau khi con tạm chia tay với mẹ lúc đó, con đi thẳng đến nhà Mary và gỏ cửa. Mẹ của Mary nhìn con trừng trừng khi bà ra mở cửa. Bà gọi vọng vào nhà trong một cách sằn giọng., “Giô Sép đó bây ơi” bà gằn giọng lên một cách khinh bỉ khi nói đến tên con.Mary đi ra gặp con với dáng dẻ rụt rè sợ sệt, con cứ tưỏng dường như nàng mong con dang bàn tay con cho nàng một lần nữa. Đôi mắt nàng đỏ hoe và sưng phù lên. Con có thể tưỏng tượng cha mẹ nàng đã mắng nhiếc nàng như thế nào.Từ nhà nàng, chúng con đi rảo một chút xíu. Nàng có vẻ ngây thơ và run sợ. Con nói với Mary một cách nhỏ nhẹ “Mary, Hãy cuốn gói đi về nhà anh. Anh sẽ lấy em làm vợ."Mary thốt to lên “Anh Giô Sép!” Rồi nàng ôm chầm lấy con một cách nồng nàn, thật chật. Mẹ ơi, con không ngờ cô nàng mạnh đến thế.Con nói cho nàng nghe dự định của con. “Chúng ta sẽ đến gặp Rabbi Ben-Ezer tuần này và nhờ ộng làm lễ cưới.”Thưa Mẹ, Con biết mọi sự xảy ra quá đột ngột, nhưng con nhận thấy càng sớm chừng nào chúng con lấy nhau., càng tốt đẹp cho nàng, cho con và cho con trẻ.Con xác nhận với Mary, “Dầu bạn bè quyến thuộc không đến dự lễ cưới của chúng ta, ít nhất mình cũng hứa nguyện trưóc mặt Chúa.” “Anh nghĩ mẹ anh sẽ đến tham dự. Và có lẽ cô Rebecca, bạn thân của em, cũng đến nữa nếu cha cô ta cho phép cô ta. Còn ba má em thì sao?” Con cảm thấy thân hình nhỏ bé của Mary run lên khi nàng sụt sùi khóc.Con nói với Mary với giọng khẳng định hơn. “Dầu ai có nói gì đi nữa, anh vẫn hãnh diện vì em sẽ là vợ anh. Anh sẽ săn sóc lo lắng cho em. Anh đã hứa nguyện với Chúa điều đó.”Nàng nhìn thẳng vào con.Con nhỏ nhẹ nói với Mary. “Anh có một giấc chiêm bao tối hôm qua. Anh gặp một thiên sứ. Anh đã biết hết mọi việc.”Nỗi ưu tư trên gương mặt của nàng chợt biến mất. Nàng bỗng trở nên hớn hở khi chúng con đi xa nhà hơn và cùng nhau đi lên trên đồi.Vừa ngay lúc đó, mẹ nàng chạy vội ra ngoài sân trước nhà, gọi lớn lên, “hai đứa, hãy chờ cái đã”. Bà ta chắc nghe hết mọi chuyện của chúng con từ phía trong nhà. Nước mắt bà tuông trào ra hai bên má.“Để má gọi ba tụi bây cái đã.” giọng nói của bà tràn đầy xúc động, “Chúng ta..” bà vừa la to vừa xuắn lên bộ đồ đang mặt của bà. “Chúng ta..” bà vừa nói vừa gọi chồng bà ta. “Chúng ta …sẽ tổ chức một đám cưới cho các con!”Câu chuyện là như vây đó mẹ. Con cám ơn mẹ đã nâng đở tụi con khi có cần. Hẹn sẽ viết thư thêm cho mẹ. Con của mẹ, Giô Sép
No comments:
Post a Comment