Thành thật mà nói tháng đầu tiên rất vui. Khi tôi di chuyển 3 đứa con của tôi,Jeanne 6 tuổi,Julia 4 tuổi và Michael 3 tuổi về thành phố Illinois mà tôi sinh trưởng ở miền bắc Illinois vào ngày mà tôi ly dị với chồng tôi, tôi rất sung sướng vì được ở một nơi mà không có sự đánh đập hay hành hạ.
Nhưng tháng đầu tiên trôi qua rất mau, và tôi bắt đầu nhớ những người bạn cũ và những người láng giềng cũ. Tôi nhớ căn nhà bằng gạch đẹp đẽ và tiện nghi của chúng tôi ở vùng ngoại ô St. Louis,nhất là sau khi chúng tôi dọn đến ở trong căn nhà gỗ màu trắng cũ kỹ này.
Ở St. Louis, chúng tôi có đủ mọi thứ tiện nghi, có máy giặt,máy sấy, máy rửa chén, T.V và xe hơi. Bây giờ chúng tôi chẳng có thứ gì cả. Dường như là chúng tôi đã đi từ sự tiện nghi của giai cấp trung lưu đến sự sợ hãi của cảnh nghèo khó.
Căn phòng ngũ trong căn nhà cũ kỹ của chúng tôi không có lò sưởi, nhưng những đứa trẻ không chú ý đến điều đó. Sàn nhà bằng gạch,lạnh cho những bàn chân bé nhỏ của chúng chỉ khiến chúng thay quần áo thật nhanh vào buổi sáng và leo lên giường nhanh hơn vào buổi tối.
Cơn gió lạnh của tháng 12 lùa qua mọi cửa sổ và cửa lớn của căn nhà cũ kỹ đó. Nhưng lũ trẻ chỉ cười đùa vì không khí lạnh trong các phòng và chúng chui ngay vào dưới những tấm nệm ấm, dày mà dì Bermadine mang đến hôm chúng tôi dọn tới.
Tôi thật điên đầu vì không có T.V. Chúng tôi sẽ làm gì buổi tối đây nếu không được xem những chương trình mà chúng tôi yêu thích nhưng lũ trẻ thì lại lạc quan và có nhiều sáng kiến hơn tôi. Chúng lôi những trò chơi games của chúng ra và năn nỉ tôi chơi Candyland hay Old Maid với chúng.
Chúng tôi ngồi xúm lại trên chiếc sofa màu xám cũ kỹ và đọc những cuốn sách mượn từ thư viện. Chúng tôi nghe những dĩa nhạc, hát và chơi trò đi trốn trong căn nhà cũ kỹ của chúng tôi. Lũ trẻ dạy tôi làm cách nào có được sự vui đùa mà không cần đến T.V.
Vào một buổi tối tháng 12 lạnh giá, một tuần trước lễ Giáng Sinh. Sau khi đi bô 2 dặm về nhà từ một chỗ làm tạm của tôi ở một cửa tiệm, tôi chợt nhớ ra là tối hôm đó cần mang quần áo đi giặt.. Tôi thật là mệt mỏi khi phải sắp xếp và soạn những món quà Giáng Sinh,và cũng hơi cay đắng nữa,vì biết rằng tôi sẽ không có đủ tiền để mua quà cho các con tôi.
Ngay sau khi đến đón các con tôi ở nhà người giữ trẻ, tôi chất 4 giỏ đầy quần áo bẩn vào chiếc xe kéo màu đỏ của mấy đứa nhỏ, và cả 4 chúng tôi đi đến tiệm giặt cách nhà độ 3 dãy phố.
Ở tiệm giặt chúng tôi phải đợi mới có máy giặt trống và có bàn để gấp quần áo. Do đó việc soạn quần áo,giặt sấy và gấp mất nhiều thì giờ hơn.
Jeanne hỏi:”Mẹ có mang theo nho khô hay bánh không?“Không”, tôi trả lời một cách bực dọc.”Chúng ta sẽ ăn tốI ngay sau khi về đến nhà”.
Michael thì dán mũi sát vào cánh cửa sổ bằng kính. “Mẹ ơi, nhìn kìa, tuyết đang rơi,có những bông tuyết thật lớn!”. Sự háo hức của chúng chỉ làm tôi thêm bực bội. Cái giá lạnh chưa đủ, bây giờ lại thêm tuyết và bùn nữa,tôi chưa kịp lấy giày botte và găng tay của chúng ra khỏi thùng.
Cuối cùng quần áo sạch, gấp cẩn thận được xếp vào giỏ và chất đầy 2 giỏ để trên xe kéo. Ồ, đã 6:30 giờ rồi sao? Chẳng trách là lũ trẻ đã thấy đói bụng. Thường ngày chúng tôi ăn tốI lúc 5:00 giờ.
Chúng tôi đi dò dẫm trong cái lạnh của buổi tối mùa đông và trợt chân trên những vĩa hè trơn bẫn. 3 đứa nhỏ, một bà mẹ cáu kỉnh, và 4 cái giỏ quần áo sạch để trên cái xe kéo đỏ di chuyển thật chậm chạp vì gió lạnh tạt vào mặt chúng tôi. Chúng tôi băng qua ngã tư đông người. Khi chúng tôi đến vỉa hè, 2 bánh xe trước của chiếc xe kéo trượt trên mặt đường đông đá, và chiếc xe đỗ về một bên, khiến giỏ quần áo bị đỗ vào vũng nước đen bẫn.Ôi chao! Tôi la lên:” Jeanne. Nắm lấy cái giỏ quần áo! Julia, giữ cái xe kéo lại. Michael, đừng chạy xuống đường".”.
Tôi nhồi mớ quần áo ướt và bẩn vào giỏ lại. Tôi la lên:” Thật là bực quá rồi”. Những giọt nước tuôn tràn trên mặt tôi.Tôi bực dọc vì mình nghèo,không có xe hơi, và không có máy giặt hay máy xấy.Tôi bực bội vì thời tiết. Tôi bực vì chỉ có mình và phải lo cho 3 đứa trẻ. Tôi bực và chán ghét cả mùa Giáng Sinh.
Khi về đến nhà, tôi đi ngay về phòng ngũ của mình để khóc cho đã. Tôi khóc lớn đủ để cho lũ trẻ nghe tiếng. Một cách ích kỹ,tôi muốn chúng biết là tôi khổ đến chừng nào. Quần áo vẫn còn dơ, chúng tôi thật mệt mỏi, chưa chuẩn bị cho bữa ăn tối, và không có gì đảm bảo tương lai sẽ sáng sủa hơn.
Khi tôi cạn nước mắt, tôi nhìn vào tấm bảng gỗ hình Chúa Jesus treo trên tường. Tôi nhận được tấm bảng đó từ khi tôi còn bé và tôi mang theo tấm bảng này đến mỗi căn nhà mà tôi dọn đến. Tấm bảng vẽ hình Chúa Jesus giang tay ra trên qủa địa cầu, rõ ràng là Ngài giải quyết biết những nan đề của thế giới.
Tôi nhìn chăm chăm vào ảnh Chúa Jesus, trông đợi một phép lạ. Cuối cùng tôi nói:”Lạy Chúa, Ngài có thể làm điều gì để cho cuộc đời con khá hơn được không?” Tôi thật mong muốn có một thiên sứ ngự xuống từ một đám mây và giải cứu tôi.
Nhưng không có ai đến cả, chỉ có Julia thò đầu vào phòng tôi và nói với giọng nói ngây thơ của một đứa trẻ 4 tuổi là nó đã bày bản xongg cho bữa ăn tối.Tôi có thể nghe tiếng của đứa con 6 tuổi, Jeanne, ở trong phòng khách đang soạn quần áo thành 2 đống,” đồ thật bẩn, không bẩn, đồ thật bẩn, đồ không bẩn”.
Michael chạy vào phòng tôi và cho tôi tấm hình vẽ nó mới tô mầu.Vào lúc đó, tôi thật thấy thiên sứ,không phải chỉ một mà 3 thiên sứ, 3 thiên thần bé nhỏ lúc nào cũng lạc quan,và một lần nữa lại kéo tôi ra khỏi sự đau buồn để mà vào thế giới mà “mọi sự sẽ tốt đẹp hơn vào ngày mai, mẹ à”.
Giáng sinh năm đó thật là mầu nhiệm khi chúng tôi được bao phủ bởi tình yêu, dựa trên niềm vui có được từ việc làm những việc làm đơn giản chung với nhau.
Có một điều tôi biết chắc:”việc dạy dổ con cái đối với tôi không bao giờ là điều đáng sợ, hay gây khủng hoảng cho tôi như là vào cái đêm mà đống quần áo rơi ra khỏi cái xe kéo đỏ”. 3 thiên thần bé nhỏ đã khiến tinh thần tôi được vui vẻ vào ngày nay, 30 năm sau, chúng luôn luôn khiến lòng tôi tràn ngập sự hiện diện của Chúa.
Nhưng tháng đầu tiên trôi qua rất mau, và tôi bắt đầu nhớ những người bạn cũ và những người láng giềng cũ. Tôi nhớ căn nhà bằng gạch đẹp đẽ và tiện nghi của chúng tôi ở vùng ngoại ô St. Louis,nhất là sau khi chúng tôi dọn đến ở trong căn nhà gỗ màu trắng cũ kỹ này.
Ở St. Louis, chúng tôi có đủ mọi thứ tiện nghi, có máy giặt,máy sấy, máy rửa chén, T.V và xe hơi. Bây giờ chúng tôi chẳng có thứ gì cả. Dường như là chúng tôi đã đi từ sự tiện nghi của giai cấp trung lưu đến sự sợ hãi của cảnh nghèo khó.
Căn phòng ngũ trong căn nhà cũ kỹ của chúng tôi không có lò sưởi, nhưng những đứa trẻ không chú ý đến điều đó. Sàn nhà bằng gạch,lạnh cho những bàn chân bé nhỏ của chúng chỉ khiến chúng thay quần áo thật nhanh vào buổi sáng và leo lên giường nhanh hơn vào buổi tối.
Cơn gió lạnh của tháng 12 lùa qua mọi cửa sổ và cửa lớn của căn nhà cũ kỹ đó. Nhưng lũ trẻ chỉ cười đùa vì không khí lạnh trong các phòng và chúng chui ngay vào dưới những tấm nệm ấm, dày mà dì Bermadine mang đến hôm chúng tôi dọn tới.
Tôi thật điên đầu vì không có T.V. Chúng tôi sẽ làm gì buổi tối đây nếu không được xem những chương trình mà chúng tôi yêu thích nhưng lũ trẻ thì lại lạc quan và có nhiều sáng kiến hơn tôi. Chúng lôi những trò chơi games của chúng ra và năn nỉ tôi chơi Candyland hay Old Maid với chúng.
Chúng tôi ngồi xúm lại trên chiếc sofa màu xám cũ kỹ và đọc những cuốn sách mượn từ thư viện. Chúng tôi nghe những dĩa nhạc, hát và chơi trò đi trốn trong căn nhà cũ kỹ của chúng tôi. Lũ trẻ dạy tôi làm cách nào có được sự vui đùa mà không cần đến T.V.
Vào một buổi tối tháng 12 lạnh giá, một tuần trước lễ Giáng Sinh. Sau khi đi bô 2 dặm về nhà từ một chỗ làm tạm của tôi ở một cửa tiệm, tôi chợt nhớ ra là tối hôm đó cần mang quần áo đi giặt.. Tôi thật là mệt mỏi khi phải sắp xếp và soạn những món quà Giáng Sinh,và cũng hơi cay đắng nữa,vì biết rằng tôi sẽ không có đủ tiền để mua quà cho các con tôi.
Ngay sau khi đến đón các con tôi ở nhà người giữ trẻ, tôi chất 4 giỏ đầy quần áo bẩn vào chiếc xe kéo màu đỏ của mấy đứa nhỏ, và cả 4 chúng tôi đi đến tiệm giặt cách nhà độ 3 dãy phố.
Ở tiệm giặt chúng tôi phải đợi mới có máy giặt trống và có bàn để gấp quần áo. Do đó việc soạn quần áo,giặt sấy và gấp mất nhiều thì giờ hơn.
Jeanne hỏi:”Mẹ có mang theo nho khô hay bánh không?“Không”, tôi trả lời một cách bực dọc.”Chúng ta sẽ ăn tốI ngay sau khi về đến nhà”.
Michael thì dán mũi sát vào cánh cửa sổ bằng kính. “Mẹ ơi, nhìn kìa, tuyết đang rơi,có những bông tuyết thật lớn!”. Sự háo hức của chúng chỉ làm tôi thêm bực bội. Cái giá lạnh chưa đủ, bây giờ lại thêm tuyết và bùn nữa,tôi chưa kịp lấy giày botte và găng tay của chúng ra khỏi thùng.
Cuối cùng quần áo sạch, gấp cẩn thận được xếp vào giỏ và chất đầy 2 giỏ để trên xe kéo. Ồ, đã 6:30 giờ rồi sao? Chẳng trách là lũ trẻ đã thấy đói bụng. Thường ngày chúng tôi ăn tốI lúc 5:00 giờ.
Chúng tôi đi dò dẫm trong cái lạnh của buổi tối mùa đông và trợt chân trên những vĩa hè trơn bẫn. 3 đứa nhỏ, một bà mẹ cáu kỉnh, và 4 cái giỏ quần áo sạch để trên cái xe kéo đỏ di chuyển thật chậm chạp vì gió lạnh tạt vào mặt chúng tôi. Chúng tôi băng qua ngã tư đông người. Khi chúng tôi đến vỉa hè, 2 bánh xe trước của chiếc xe kéo trượt trên mặt đường đông đá, và chiếc xe đỗ về một bên, khiến giỏ quần áo bị đỗ vào vũng nước đen bẫn.Ôi chao! Tôi la lên:” Jeanne. Nắm lấy cái giỏ quần áo! Julia, giữ cái xe kéo lại. Michael, đừng chạy xuống đường".”.
Tôi nhồi mớ quần áo ướt và bẩn vào giỏ lại. Tôi la lên:” Thật là bực quá rồi”. Những giọt nước tuôn tràn trên mặt tôi.Tôi bực dọc vì mình nghèo,không có xe hơi, và không có máy giặt hay máy xấy.Tôi bực bội vì thời tiết. Tôi bực vì chỉ có mình và phải lo cho 3 đứa trẻ. Tôi bực và chán ghét cả mùa Giáng Sinh.
Khi về đến nhà, tôi đi ngay về phòng ngũ của mình để khóc cho đã. Tôi khóc lớn đủ để cho lũ trẻ nghe tiếng. Một cách ích kỹ,tôi muốn chúng biết là tôi khổ đến chừng nào. Quần áo vẫn còn dơ, chúng tôi thật mệt mỏi, chưa chuẩn bị cho bữa ăn tối, và không có gì đảm bảo tương lai sẽ sáng sủa hơn.
Khi tôi cạn nước mắt, tôi nhìn vào tấm bảng gỗ hình Chúa Jesus treo trên tường. Tôi nhận được tấm bảng đó từ khi tôi còn bé và tôi mang theo tấm bảng này đến mỗi căn nhà mà tôi dọn đến. Tấm bảng vẽ hình Chúa Jesus giang tay ra trên qủa địa cầu, rõ ràng là Ngài giải quyết biết những nan đề của thế giới.
Tôi nhìn chăm chăm vào ảnh Chúa Jesus, trông đợi một phép lạ. Cuối cùng tôi nói:”Lạy Chúa, Ngài có thể làm điều gì để cho cuộc đời con khá hơn được không?” Tôi thật mong muốn có một thiên sứ ngự xuống từ một đám mây và giải cứu tôi.
Nhưng không có ai đến cả, chỉ có Julia thò đầu vào phòng tôi và nói với giọng nói ngây thơ của một đứa trẻ 4 tuổi là nó đã bày bản xongg cho bữa ăn tối.Tôi có thể nghe tiếng của đứa con 6 tuổi, Jeanne, ở trong phòng khách đang soạn quần áo thành 2 đống,” đồ thật bẩn, không bẩn, đồ thật bẩn, đồ không bẩn”.
Michael chạy vào phòng tôi và cho tôi tấm hình vẽ nó mới tô mầu.Vào lúc đó, tôi thật thấy thiên sứ,không phải chỉ một mà 3 thiên sứ, 3 thiên thần bé nhỏ lúc nào cũng lạc quan,và một lần nữa lại kéo tôi ra khỏi sự đau buồn để mà vào thế giới mà “mọi sự sẽ tốt đẹp hơn vào ngày mai, mẹ à”.
Giáng sinh năm đó thật là mầu nhiệm khi chúng tôi được bao phủ bởi tình yêu, dựa trên niềm vui có được từ việc làm những việc làm đơn giản chung với nhau.
Có một điều tôi biết chắc:”việc dạy dổ con cái đối với tôi không bao giờ là điều đáng sợ, hay gây khủng hoảng cho tôi như là vào cái đêm mà đống quần áo rơi ra khỏi cái xe kéo đỏ”. 3 thiên thần bé nhỏ đã khiến tinh thần tôi được vui vẻ vào ngày nay, 30 năm sau, chúng luôn luôn khiến lòng tôi tràn ngập sự hiện diện của Chúa.
No comments:
Post a Comment