Mẹ là người bạn đầu tiên của tôi
Là người cho tôi tình yêu trọn vẹn và tinh khiết
Là người thầy đầu tiên của tôi
Là người nhất quyết bảo rằng tôi đẹp biết bao dù con chẳng bằng ai
Là người dẫn dắt tôi ra thế giới ngay cả khi tôi nhắm mắt
Là người luôn yêu thương tôi vô điều kiện
Là mẫu người tuyệt vời cho cuộc đời tôi
Là người sẵn sàng hy sinh và tha thứ tất cả những lỗi lầm của tôi.
Là người không bao giờ no khi tôi đói
Là người không bao giờ ấm khi tôi lạnh
Là người mà không ai có thể thay thế được
……….
Bạn hãy cùng tôi viết tiếp về mẹ của chúng mình nha
Wednesday, May 23, 2007
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
4 comments:
Con lại về quê mẹ bình yên
Giữa một ngày không mưa,
chỉ vàng ươm những nắng
Con đường nhỏ ẩn mình trong im lặng
Không tiếng lá rơi, xao xác nẻo về. . .
Tiếng ầu ơ đọng tiềm thức xa kia
Bỗng nhiên dội về nhức nhối
Chạy trốn tuổi thơ. . .bàn chân con bước vội
Sợ một phút dừng, con quỵ ngã trước quê hương
Mảnh đất nghèo nuôi khát vọng lớn lên
Mẹ thường nói con là khát khao một đời của mẹ
Ca dao xưa cho con. . .
giờ xót xa đến thế
Cánh cò trắng bay đi . . .
con lạc lõng cô đơn
Hoa cải mỏi mòn năm tháng cũ yêu thương
Con yêu nhất vì đó là loài hoa mẹ thích
Áo mẹ sờn vai chỉ mình con biết
Thương mẹ nhiều
con căm giận chính con.
Tuổi thơ con nằm trong bình yên
Tuổi thơ mẹ giữa đạn bom khói súng
Cả đời mẹ khổ đau vẫn mỉm cười hạnh phúc
Để mãi nơi con day dứt một nẻo về...
Con đã đúng phải không cha...
TTO - Cha tôi là một nông dân, ông không được học nhiều. Hết lớp bảy trường làng, ông tham gia hợp tác xã. Một thời gian sau thì lấy mẹ và sinh ra chúng tôi. Một cuộc hôn nhân không mấy hoà hợp.
Tôi lớn lên với tuổi thơ nghèo khó cùng gia đình. Lớp năm đã phải theo anh chị ra đồng đi cấy giúp mẹ. Gánh nặng mưu sinh đã làm cho cả cha và mẹ thay đổi. Mối bất hoà trong họ càng lớn hơn.
Tôi đã rất sợ lần cha đánh mẹ. Cả xóm ai cũng biết. Mẹ phải trốn đi. Năm đó tôi mới học lớp hai. Ám ảnh đó vẫn còn tận đến giờ.
Anh chị tôi lần lượt vào cấp ba, mọi chuyện giữa cha con vẫn không đổi. Những lời chửi mắng vô cớ trút lên đầu chúng tôi nhiều thêm. Khoảng cách giữa chúng tôi và cha mỗi ngày một xa dần. Trong bữa cơm gia đình không bao giờ có tiếng cười, chúng tôi sống và phải quen với điều đó. Vết rạn vô hình cứ nứt mãi. Chẳng biết tự khi nào, không ai còn nghe chị em chúng tôi gọi "cha" nữa.
Giờ anh chị tôi đã trưởng thành, mỗi người một khác. Người lập gia đình, người có công việc ổn định, tôi thì đi học xa nhà. Ai cũng cố cất giữ vết thương lòng, chẳng thể nói ra.
Tôi đã nghĩ về sự tha thứ, vậy mà ngay khi chưa kịp làm thì ông đã cứa thêm một nhát vào trái tim tôi. Những lời mắng chửi làm tôi chai lì. Tôi trở nên khó gần và rắn mặt... nhưng ông vẫn là cha của chúng tôi, người đã cho chúng tôi sự sống. Người đã lam lũ cả đời nuôi lớn bốn chị em tôi. Người đã đóng bọc sách vở cho bốn chị em mỗi mùa tựu trường.
Tôi còn nhớ như in những quyển sách cũ được cha bọc bằng giấy bìa xi măng, đóng lỗ và khâu chỉ cẩn thận. Những quyển sách luôn làm tôi mất kiên nhẫn mỗi khi giở ra. Bởi nếu không đặt trên trang sách một vật nặng nào đó thì quyển sách đó sẽ đóng lại ngay.
Kí ức tuổi thơ tôi về cha có những khoảng thời gian rất đẹp. Đó là khi cha không cáu gắt khi tôi gọi lúc giữa đêm. Có lần cầm đồng 2000 cha đưa mà tôi suýt khóc. "Cha cho tiền ăn quà, đừng nói cho mẹ biết". Tôi cũng nhớ, những đêm mùa hạ hai cha con nằm trên chiếc giường, cha quạt cho tôi. Giấc ngủ vỡ oà, tôi chẳng còn sợ ma nữa vì có cha bên cạnh, vững chãi và chở che.
Có thể những kí ức ngọt ngào ấy không nhiều hơn những tổn thương trong tim tôi. Có thể với hiện tại, cha cũng không còn nhớ về nó nữa. Nhưng tôi biết ơn cha vì những gì người đã làm cho bốn anh chị em chúng tôi. Không ai trong số chúng tôi phải bỏ học giữa chừng. Vào lúc bấy giờ, không phải người cha nào cũng làm được điều ấy.
Sự cẩn thận và tình yêu sách vở của tôi có được cũng nhờ học ở cha. Mỗi bận về nhà, thấy cha vẫn cặm cụi làm việc, lúc nhặt cỏ, lúc cuốc vườn trồng cấy, lòng tôi lại chùng xuống. Tôi nhớ đến những cuốn sách tuổi thơ.
Cuốn sách cũ bọc bìa xi măng, đóng lỗ khâu chỉ cẩn thận cha làm cho chị em chúng tôi mỗi mùa tựu trường. Cuốn sách mà bao giờ chúng tôi cũng phải đặt một vật nặng lên trên trang sách, trước khi chúng tự động đóng lại. Cha đã dạy tôi lòng kiên nhẫn mỗi khi mở một cuốn sách tri thức. Và giờ thì tôi biết phải mở cuốn sách yêu thương của trái tim mình như thế nào. "Con đã đúng phải không cha?".
Hinh nhu la sap den ngay le phu than roi phai khong? chinh xac la ngay may vay? con ngay mau than la ngay may?
Hay Cn nhieu cho Cha va Me.
Post a Comment